CHƯƠNG I

Hafid Nghiêng người trước tấm gương đồng sáng bóng, chăm chú quan sát khuôn mặt của mình phản chiếu trên đó.

“Chỉ còn đôi mắt là còn phản ánh tuổi trẻ”, ông tự nói với mình rồi quay đi, bước chầm chậm dọc theo hành lang cẩm thạch dài. Ông đi giữa hai hàng cột đá đen bóng vươn lên đỡ lấy vòm mái trang trí hoa văn bạc vàng, đôi chân nặng nề vì tuổi tác đưa ông đi qua những chiếc bàn gỗ bách chạm trổ ngà voi.

Khắp nơi, trên tường, trên các ghế dài, phản gỗ đều được khảm bằng các loại vỏ trai, sò quý hiếm và điểm xuyến bằng đá quý tạo nên các đường nét hoa văn tuyệt mỹ. Những cây cọ cao to vươn lên từ một hồ nước lớn bọc đồng với những vòi nước hình các dã thần cũng được cẩn đầy đá quý. Không một ai khi đến lâu đài của Hafid có thể nghi ngờ gì về sự giàu có quá mức của ông ta.

Người đàn ông già bước qua khu vườn trong nhà, đi vào khu nhà kho rộng lớn. Erasmus, người quản lí đã chờ sẵn ngay lối vào.

– Chào mừng ông, ông chủ.

Hafid gật đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Erasmus đi theo, mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào về việc gặp mặt ông chủ tại nơi này, vào lúc này. Hafid ngừng lại nhìn hàng hoá được xếp lại thành hàng thứ tự.

Nào là len, tơ lụa, mật, da thuộc, thảm và dầu thơm từ Trung Đông; thuỷ tinh, chà là, cọ dầu, hạt dẻ từ quê hương của ông; vải vóc, thuốc men từ Palmyra; gừng, quế, đá quý từ Ả Rập; bắp, giấy, đá hoa cương, đá trắng, đá xanh, đá đỏ từ Ai Cập; tấm trải từ Babylon; tranh từ La Mã và tượng từ Hi Lạp. Mùi của hạt dẻ ngập tràn không khí và cái mũi già nua nhưng nhạy cảm của Hafid còn phân biệt được cả sự hiện diện của mùi táo, bơ và gừng.

Cuối cùng ông ta quay lại nói với Erasmus: “Ông bạn già, tài sản của chúng ta bây giờ là bao nhiêu?”

Erasmus hơi xanh: “Tất cả ư, thưa ông.”

“Tất cả.”

“Tôi chưa kiểm tra số liệu mới đây nhưng tôi dự đoán là hơn bảy triệu đồng vàng, thưa ông.”

“Còn tất cả hàng hóa ở khắp các cửa hàng và kho thì sẽ là bao nhiêu?”

“Mùa này còn chưa hoàn tất nhưng tôi tính là ít nhất cũng thêm ba triệu nữa.”

Hafid gật đầu: “Không mua thêm hàng nữa. Hãy lên ngay một kế hoạch để bán hết mọi thứ của tôi và chuyển tất cả thành vàng.”

Người quản lí há hốc miệng, không nói được tiếng nào. Ông ta hơi lùi ra sau sửng sốt và cuối cùng thì cũng mở miệng, ông ta nói một cách cố gắng.

“Tôi không hiểu thưa ông. Năm nay đang là năm lợi nhuận tốt nhất của chúng ta. Mãi lực của tất cả các cửa hàng đều vượt trội hơn năm ngoái. Ngay cả các lãnh địa của La Mã cũng là khách hàng của chúng ta. Xin ông thứ lỗi cho sự chậm chạp của tôi, nhưng tôi không thể hiểu được mệnh lệnh này.”

Hafid cười, nắm lấy tay của Erasmus thân mật.

“Người bạn tin tưởng của tôi ơi! Ông có nhớ cái mệnh lệnh đầu tiên mà tôi ra cho ông khi ông mới vào làm việc với tôi nhiều năm trước không?”

Erasmus hơi cau mày, suy nghĩ trong chốc lát. “Tôi được lệnh của ông là trích ra hàng năm một nửa số lợi nhuận của chúng ta để phân phát cho người nghèo.”

“Ông đã không cho tôi là một người khùng trong kinh doanh vào lúc đó sao?”

“Tôi đã hết sức lo phiền khi đó, thưa ông.”

Hafid gật đầu, “Và ông có thấy sự lo phiền của ông là vô căn cứ?”

“Có, thưa ông.”

“Hãy tin vào tôi ông bạn già, cứ thi hành các quyết định của tôi cho đến khi tôi giải thích rõ ràng với ông. Tôi lúc này chỉ là một ông già và nhu cầu của tôi cũng đơn giản. Kể từ ngày Lisha yêu dấu của tôi mất đi sau nhiều năm hạnh phúc, tôi chỉ mong muốn được phân phát hết tài sản của tôi cho những người nghèo trong thành phố này. Tôi sẽ chỉ giữ lại đủ để có thể sống yên ổn hết quãng đời còn lại. Bên cạnh việc sắp đặt tài sản của tôi, ông hãy sửa soạn giấy tờ để chuyển giao các cửa hàng của tôi cho những người đang quản lý chúng. Tôi cũng muốn ông phát cho những người quản lý này mỗi người 5.000 đồng vàng như là một phần thưởng cho nhưng năm tận tụy vì tôi và cũng để họ có thể tiếp tục việc buôn bán như ý họ muốn.”

Erasmus định nói nhưng Hafid giơ tay ngăn lại. “Những mệnh lệnh này làm ông phiền lòng sao?”

Người quản lý già lắc đầu, cố gắng mỉm cười. “Không, thưa ông, tôi chỉ không thể hiểu nổi lý lẽ của ông. Ông nói cứ như là những ngày còn lại của ông có thể đếm được.”

“Đúng là tính tình của ông, ông bạn già. Sự lo phiền của ông là vì tôi chứ không phải vì bản thân ông. Ông không nghĩ một chút nào đến bản thân ông sao, khi mà vương quốc thương mãi này không còn nữa?”

“Ông đã coi tôi như là bạn từ bao nhiêu năm nay, làm sao tôi có thể chỉ nghĩ đến mình, thưa ông?”

Hafid ôm lấy người bạn già, trả lời: “Không cần phải vậy đâu. Tôi yêu cầu ông lập tức chuyển sang 50.000 đồng vàng cho chính ông và ở lại với tôi cho đến khi nào lời hứa mà tôi đã hứa từ lâu được thực hiện. Khi lời hứa này hoàn tất, tôi sẽ chuyển giao lại toà lâu đài và kho hàng này cho ông để tôi có thể sẵn sàng gặp lại Lisha yêu quý của tôi.”

Erasmus chăm chú nhìn chủ nhân của mình, không tài nào hiểu hết những gì vừa nghe. “50.000 đồng vàng, toà lâu đài và kho hàng… tôi không đủ sức đâu…”

Hafid gật đầu: “Tôi luôn xem trọng tình bạn mà ông dành cho tôi và xem nó là quí nhất. Những gì mà tôi trao cho ông chỉ là rất nhỏ nhoi so với lòng trung thành bền bỉ của ông. Ông đã hoàn thiện các nghệ thuật sống không phải chỉ cho mình, mà cho người khác nữa, điểm quan tâm này được đánh giá cao hơn tất cả. Bây giờ tôi yêu cầu ông hãy hết lòng với những mệnh lệnh của tôi. Thời gian là cái quí giá duy nhất mà tôi còn lại, và chúng chỉ còn ít lắm.”

Erasmus quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt đã trào ra. Ông ta hỏi, giọng như vỡ ra: “Vậy lời hứa mà ông nói đó là lời hứa gì? Mặc dù chúng ta đã sống như là anh em vậy nhưng tôi chưa hề nghe nói đến.”

Hafid khoanh tay cười nói: “Tôi sẽ gặp lại ông bạn khi nhiệm vụ cuối cùng này của ông đã hoàn tất. Và tôi sẽ cho ông biết cái bí mật đó, điều mà tôi chưa từng chia sẻ với ai, ngoài người vợ yêu của tôi, hơn ba mươi năm qua.”

Bình luận về bài viết này